NGƯỜI KHÁCH ĐÊM GIÁNG SINH (TRUYỆN GAY)
Tôi đang nằm sau những phần quà treo dưới cây giáng sinh, mặc
một cái áo thun mà tôi tìm được ngoài sofa. Thực ra, cái áo
này rộng rinh và đã giãn ra rồi, cổ áo vì thế nằm lệch một bên
vai và dài lòng thòng tới tận gối khi tôi đứng dậy. Nhưng cái
áo mềm, ấm và tôi ngửi thấy cái mùi mang lại cho tôi cảm giác
an toàn, ấm áp lẫn yêu thương. Khi người đàn ông bước vào, tôi
lủi trốn sau cây giáng sinh, dưới những hộp quà treo. Hy vọng
người đó không để ý tôi có mặt ở đây và đi ngủ, để tôi ở lại
đây, ở lại trong đêm giáng sinh ngoài phòng khách cùng cây
thông noel với chùm đèn màu chớp tắt rực rỡ, xinh xắn, và đám
lửa trong lò sưởi (thật ra đây chỉ là cái lò sưởi giả, lửa bên
trong cũng là đồ giả nốt). Tự mình thưởng thức một đêm giáng
sinh, dù không phải ở nhà mình, không phải cây thông của mình,
không phải quà dành cho mình… nhưng cũng là chút gì đó của
đêm giáng sinh.
Người đàn ông đang nói chuyện qua điện thoại, chỉ nói nhưng vẻ
mặt không vui. Kỳ thực, ông rất tức giận. “Không được, cô
không thể mang chúng đến vào tuần tới được ! Tôi cần chúng vào
dịp giáng sinh. Đây là thỏa thuận giữa đôi bên hàng năm. Bây
giờ đã tám giờ tối đêm giáng sinh, cô còn hai tiếng nữa, vì
vậy hãy mang chúng ra xe và chở ngay tới đây !”.
Dừng lại một chút, người đàn ông nói, “Tôi nói chúng được phép
đi Paris hồi nào ? Ai mà ngu ngốc đi ra Paris mừng giáng sinh
bao giờ ? Và ngay cả bây giờ cô muốn đi, thì cô sẽ không thể
đi được chừng nào…”. Với giọng ngờ vực, “Cô còn ở đó chứ ?
Cô đem đám con tôi, con tôi cô có rõ không, lên máy may đưa
chúng đi Paris mà không thèm nói với tôi một lời ! Đâu phải
khi có án lệnh ly hôn mà tòa đã tuyên có nghĩa là cô muốn làm
gì thì làm ? Bây giờ hãy ra máy bay đón chúng về và mang tới
nhà tôi, tôi nói là ngay bây giờ, mẹ kiếp ! Nếu tôi không thấy
chúng vào cuối ngày giáng sinh này, tôi nhất định sẽ kiện cô
ra tòa, cho dù đó là ngày đầu năm cũng mặc, cô hiểu tôi chứ,
tôi sẽ… mẹ kiếp !”. Người đàn ông gác ống nghe, ngẩn người
ra một lúc.
Người đàn ông mặc bộ quần áo công nhân xây dựng, một áo sơ mi
sọc ca rô, quần jean và chiếc mũ bảo hộ màu vàng trên đầu.
Những thứ này sau đó được vứt trong nhà tắm. Bây giờ người đàn
ông xuất hiện, chỉ mặc duy nhất một chiếc áo choàng tắm rộng
thùng thình. Dù ông mặc quần áo lao động hay áo choàng tắm thì
vẫn để lộ một cơ thể vạm vỡ. Một người đàn ông cường tráng,
trên tay, ngực và đùi nổi rõ những múi cơ căng phồng, và đặc
biệt là khá nhiều lông, lông trên người ông đen nhánh như sắc
tóc. Gương mặt không điển trai mà có vẻ thô kệch, cương nghị,
điều này còn tùy thuộc vào cái nhìn của bạn, nhưng đây là
người đàn ông mà thoạt nhìn bạn có thể tin tưởng ngay được.
Nếu tôi có được người này làm cha mình, thì dứt khoát sẽ không
để mẹ dắt tôi rời xa ông vào dịp giáng sinh, cho dù tới kinh
đô hoa lệ Paris cũng vậy. Ý nghĩ có đôi cánh tay khỏe mạnh ấy
ôm mình yêu thương và sưởi ấm trong đêm giáng sinh làm tôi run
rẩy. Lúc ở dưới gốc cây thông, tôi đã tưởng tượng ra điều ấy
và nghe được giọng ông nói. Bây giờ biết được điều mình cần là
thèm có được vòng tay ông xiết chặt, đủ để tôi dám làm điều
cần làm.
Từ phía sau cây thông, tôi bò ra, đứng dậy trước mặt ông.
“Không có ai mừng giáng sinh với chú, hả ?”.
Người đàn ông đang ngồi dựa ngửa trên sofa, hết sức ngạc nhiên
khi thấy một thanh niên xuất hiện. Tôi vừa đủ 18 tuổi, ốm tong
teo so với các bạn cùng lứa, trên đầu là mớ tóc vàng bù xù,
đang mặc chiếc áo thun, lệch vai, hai tay áo lòng thòng, bên
dưới vạt áo là đôi chân như hai cái que củi mảnh khảnh màu
trắng nhợt nhạt. Là tôi, tôi đang đứng trước cây thông giáng
sinh to tướng, sáng rực, xinh đẹp với nhiều món quà to nhỏ
treo lủng lẳng mà đến giờ, sẽ không ai đến xem, không ai đến
mở quà.
“Ôi, Chúa ơi ! Cậu làm gì ở đây vậy ? Cậu là ai ?”. Người đàn
ông kêu lên.
”Cháu là Billy”, tôi nói, “Cháu trốn khỏi trại trẻ mồ côi.
Thấy nhà chú cửa bỏ ngõ nên cháu vào tránh rét và hong khô”.
Tôi bị té vào tuyết, rơi tõm vào vũng nước. Thời tiết chưa đủ
lạnh để đóng băng toàn bộ vũng nước, nên tôi làm vỡ lớp băng
mỏng trên mặt và nước làm ướt gần hết thân trước của mình. Đó
là lúc tôi tìm chỗ trú và sưởi ấm, hong khô người. Khi thấy
cánh cửa nhà khép hờ trước mặt, thì điều ấy giống như phép lạ
cho lời nguyện cầu của tôi. Thế là tôi lọt vào phòng khách,
tất cả trang hoàng trong màu hoàng kim lấp lánh, ấm áp và cây
thông đang chớp tắt với hàng trăm ngọn đèn nho nhỏ làm những
quả cầu trang trí nhiều màu sắc sáng rực. Lại thêm một phép lạ
cho những gì tôi mơ ước.
Không phải trại mồ côi nào đều cũng tệ hại. Tôi từng ở một
trại mồ côi rất, rất là tử tế, nhưng khi bước sang mười tám
tuổi mà vẫn chưa học hết trung học, thì họ chuyển tôi tới một
trại khác, và từ nơi này tôi phải bỏ trốn. Trại trẻ mồ côi này
hết sức tồi tệ. Tồi tệ đến mức tôi phải bỏ trốn chỉ hai ngày
trước lễ giáng sinh. Ngày đầu xa cái gọi là “nhà” không đến
nổi nào, nhưng sang ngày thứ hai, tức là đêm giáng sinh, thì
cái lạnh làm tôi chùn bước, tôi bắt đầu nghĩ tới việc tìm nơi
trú ẩn và sưởi ấm.
“Chú là Jake. Jake Devers. Sao cháu mặc áo thun của chú ?”.
Người đàn ông hỏi.
“Bên ngoài cháu bị ướt sũng”, tôi đáp, “cháu mặc để giữ ấm.
Sáng sớm mai cháu sẽ đi ngay, chỉ xin chú cho cháu ở lại đêm
nay tránh rét”.
“Tốt nhất là để chú gọi điện cho trại”, Jake đăm chiêu, “Chắc
họ đang lo lắng cho cháu”.
“Xin chú đừng làm vậy !”, tôi van xin ông, “Bây giờ cháu đã
mười tám tuổi rồi, dẫu sao nếu cháu muốn đi thì họ sẽ không
ngăn cản”. Thấy chưa đủ sức thuyết phục, tôi bèn nói tiếp, “Mà
không chỉ bây giờ hay chỉ một đêm nay. Cháu ở đây với chú suốt
mùa giáng sinh này được không ? Giáng sinh này chú chỉ có một
mình đấy thôi ! Chú có nhà, có cây thông dễ thương quá. Cháu ở
lại với chú được không, chỉ mùa giáng sinh này thôi ? Sau đó,
chú có thể gọi điện báo cho họ biết, làm ơn đi chú ?”.
Jake liếm cặp môi khô, ra vẻ trầm ngâm. Nên nhớ rằng người đàn
ông này dự định cùng các con vui vẻ trong kỳ nghỉ này. Có thể
đã sắp xếp đặt tiệc ở nhà hàng và những thứ khác. Hẳn là
người đàn ông đã chuẩn bị cho một kỳ nghỉ hoành tráng… và
không ai đến chung vui với ông. “Chuyện này… chuyện này
thì… chú làm được”, cuối cùng ông ngập ngừng nói.
“Hoan hô !”, tôi hét lên, nhảy vào lòng và ôm cứng người đàn
ông. “Ồ, cám ơn, cám ơn chú !”.
Điều tôi định làm là nhảy vào lòng ông, lao vào vòng tay của
ông, giống như trẻ con. Hẳn người đàn ông không có ý định ôm
một đứa trẻ “to xác” như tôi, ông chỉ mong đợi điều ông cần
trong đêm giáng sinh. Nhưng ngoài cái áo choàng tắm, ông không
mặc thứ gì bên trong và tôi, ngoài chiếc áo thun mượn tạm của
ông mặc trên người, cũng không có thứ gì khác bên trong. Vì
vậy, khi bay vào người ông, chân tôi vô tình làm chiếc áo
choàng tụt ra.
Thế đấy, bây giờ tôi đang trong lòng người đàn ông và cặc tôi
đang dựng đứng ép sát vào cặc ông ! Thoạt đầu tôi không nhận
ra được chuyện gì đang xảy ra, vì quá xúc động bởi cảm giác
một thân thể mạnh mẽ và vòng tay ấm áp quanh mình. Cảm giác ấy
rất tuyệt, một đứa trẻ mồ côi bao giờ cũng khao khát những
giây phút ấy, đó là lẽ tự nhiên. Có lẽ vì quá xúc động, mà
không cần chạm tới, không cần một cử chỉ âu yếm nào… Dĩ
nhiên, một kết quả tương tự cũng diễn ra ở người đàn ông cảm
thấy mình bất lực vì không đưa được các con về chung vui với
mình như Jake. Điều đó khiến người ta hụt hẫng, trống rỗng, cô
đơn, thèm muốn…
Vì vậy ông đưa tay ôm lấy tôi, còn tôi ôm chặt người ông, cặc
hai chúng tôi cọ xát vào nhau. Chuyện này hoàn toàn là vô
tình, không ai trong chúng tôi có ý định gì khác. Nhưng với
lòng khát khao, với sự đụng chạm xác thịt, với sự hụt hẫng
trong lòng… thì mọi chuyện đã thay đổi.
Thình lình tôi chợt nghe con cặc ông giần giật rồi phình ra,
cứng dần lên. Tôi chẳng thấy gì sai cả, mà chỉ thấy… một cảm
giác như nổi hứng. Không giống như lần ở trại cách đây một
tuần, khi hai thằng lớn xác hơn tôi, bắt nhốt tôi trong buồng
tắm, bắt tôi làm nhiều chuyện với chúng. Đó mới là sai trái.
Còn đằng này, lần này… nghe sướng quá ! Cặc ông cương lên cạ
vào cặc tôi nghe thật sướng, con cặc tôi giờ đã cứng ngắc.
Sống trong các trại trẻ mồ côi, bạn sẽ học được những bài học
về quan hệ tình dục từ rất sớm, rất trẻ.
Nhìn vào mắt ông, ánh mắt của người đàn ông to lớn dịu hẵn,
môi mở ra khao khát, và tôi bắt đầu nhún nhảy chà xát cặc mình
lên cặc ông. Cái thứ ấy lúc này bự hơn, cứng hơn trước.
“Billy”, Jake thở gấp, nói khẽ.
Tôi vuốt má ông. “Không sao hết. Tối nay cháu cũng có một
mình”.
Chiếc áo thun rộng và dài, nhưng tôi có thể chìa tay ra ngoài
nếu cần. Và đôi tay tôi ló ra, lần xuống, vòng lấy cặc ông lẫn
cặc tôi. Giữ cho chúng tôi dính liền với nhau, không rời ra.
Như mắc nghẹn, Jake nuốt nước bọt rồi nói, “Cháu không cần
phải làm như vậy đâu, Billy. Cháu có thể ở lại đây với chú
trong dịp giáng sinh này, nhưng không cần phải làm như vậy”.
“Cháu muốn”, tôi thuyết phục ông, “Được không, chú ?”.
Ông thôi phản kháng, chỉ bật đầu ra sau mà rên khan trong khi
tôi vuột cùng lúc cả hai con cặc. Ông có con cặc bự, cứng, đẹp
hơn cặc mấy thằng lớn tuổi trong trại. Ông rên rỉ và một ít
nước lại ứa ra từ đầu cặc. Tôi ngửi thấy được cái mùi dâm dục
nồng đậm và cũng rất giống ông, nhiều, mạnh mẽ và rất chi là
đàn ông.
Tôi tuột khỏi người ông, quỳ giữa hai chân, nhưng không chịu
buông cặc ông ra mà lại đút vào miệng mình.
“Ồ, ôi chao !”, ông kêu lên, khi lưỡi tôi đu đưa mặt dưới thân
cặc, đoạn hút chặt lớp da kéo ngược ra trước trùm lên cái đầu
khấc bóng lưỡng, to tướng và vắt mạnh. Mỗi lần làm như vậy,
ông trân mình, cặc ông cứng hẳn lên và nước nhờn lại ứa ra
nhiều hơn. Tôi mút lấy thứ dịch trong suốt ấy tràn ra, như kết
tinh những gì thuộc về người đàn ông to con, mạnh khỏe, tử tế
và giàu tình cảm. Tôi vắt sạch tinh trong của ông bằng mọi giá
và thay vào đó con cặc ông bao phủ một thứ nước nhờn khác,
nước bọt từ miệng tôi. Vừa ngậm cặc ông, tôi ngước lên nhìn
ông. Jake mỉm cười.
“Chú cứ tưởng đây là đêm giáng sinh tồi tệ nhất”, ông thở ra.
“Cháu cũng vậy”, tôi nhả cặc ông ra, hăng hái nói, “Và khi tìm
thấy nhà chú thì cháu biết sau đó mọi chuyện sẽ ổn”.
Tôi đứng dậy, lột chiếc áo thun ra. “Và hóa ra chúng ta ai
cũng có quà tặng cho nhau”.
Jake không hiểu tôi nói gì, ngay cả khi tôi trèo lên chiếc
sofa, đứng vượt qua đầu ông. Tay tôi vịn lên vai ông và từ từ
thả người xuống và lúc này thì ông đã hiểu.
“Cháu… cháu không chịu nổi đâu !”, ông kêu lên, “Cháu không
có khả năng đó…”. Câu nói kết thúc bằng tiếng rên lớn khi lỗ
đít tôi tiếp xúc với đầu khấc của ông.
“Cái của chú bự hơn của mấy thằng con trai ép cháu phải lấy
chúng lúc bị nhốt trong nhà tắm tuần rồi”, tôi kể với ông,
“Nhưng cháu chịu được hết, còn bây giờ cháu nhất định lấy cái
của chú, đặc biệt là lần này cháu muốn như vậy”.
Jake rên khan và tôi để sức nặng cơ thể làm công việc còn lại,
đẩy cặc ông đâm ngược lên trên. Tất nhiên là đau không ít,
nhưng một khi bạn trong tư thế ấy, cái lỗ sẽ giãn ra nhiều hơn
và một khi bạn học được cách làm không đau nhiều, thì bạn biết
cách nuốt lấy con cặc từng chút một. Một gối quỳ thẳng trên
sofa, gối kia gấp lại tựa vào đùi ông. Cái đầu khấc lù lù vượt
qua “trạm gác”, đau quá !. Tôi dừng lại một chút cho quen dần.
Được một lúc, tôi đưa tay banh cặp mông ra và dồn sức nặng cơ
thể ngồi xuống, thêm một hoặc hai inch nữa đi qua. Tôi thở
dốc, ngửa đầu ra sau và rên lớn.
Người đàn ông cũng rên như tôi, tay ông vừa bợ mông tôi vừa
banh rộng ra và điều này giúp tôi rất nhiều. Tôi xoay trở
người và một lần nữa ngồi bẹp hẳn trên háng Jake.
“Xong rồi !”, Tôi thở ra nói, “Chú thích món quà của cháu
không ?”.
“Tuyệt quá !”, người đàn ông lẩm bẩm trong miệng, “Nhưng chú
biết tặng cháu thứ gì ở đây ?”.
“Cháu sẽ phải làm việc để lấy nó ra khỏi người chú”, tôi đáp
và bắt đầu nhún nhảy trên cặc người đàn ông.
“Ô… ô…”, người đàn ông lại rên lên, “Cháu không cần phí
sức để lấy quà của chú đâu”.
Ông bợ mông đít tôi nhỏng lên, cùng với ông trở người. Bây
giờ, tôi nằm ngửa trên sofa, vẫn bị cặc người đàn ông xiên qua
và rồi người đàn ông chồm tới đè lên trên người tôi, con cặc
khổng lồ của ông bây giờ hoàn toàn làm chủ tình hình.
“Bây giờ chú sẽ tặng cháu một thứ mà cháu sẽ không bao giờ
quên được”. Hơi thở ông phả vào mặt tôi.
Phản ứng của tôi là quàng tay qua người ông, chân quặp sau
mông ông để ôm cứng. Tôi cảm nhận được từng múi cơ, từng sớ
thịt săn chắc, cứng cáp và mạnh mẽ trên người ông. Cảm giác ấy
thật sung sướng.
Gương mặt người đàn ông lấp loáng phản chiếu ánh đèn trong
phòng, những ngọn đèn nhấp nháy và đồ vật trang trí vàng óng
trên cây thông, một màu sắc ấp áp.
“Billy !”, ông rên khẽ.
“Ôi, chú Jake !”, tôi rên tợn, “Mấy đứa trong phòng tắm cũng
bắt cháu làm chuyện này, nhưng cháu chỉ muốn làm với chú
thôi… Ôi…. ôi… Chú làm cháu sướng quá…. đụ nữa đi chú,
đụ cháu đi !”.
“Ừ, chú đụ cháu tét đít luôn !”. Hơi thở Jake nặng nhọc. Ông
nhấp cặc đâm vào rồi lại rút ra. Cái điệp khúc rút ra đâm vào
tưởng như liên tu bất tận. Con cặc Jake vừa bự, vừa mập ú, vừa
nóng hổi, lại vừa sống động. Nó ở trong người tôi, mơn trớn,
yêu thương. Ôi chao, tôi chỉ muốn nó nằm mãi tróng đó, không
bao giờ trở ra nữa. Bởi vì, chừng nào nó còn ở trong đó, thì
Jake vẫn còn ôm tôi, âu yếm tôi, mà tôi thì không bao giờ muốn
mất đi phút giây này, không bao giờ !
“Đừng ngưng lại, chú Jake, đừng bao giờ bỏ rơi cháu !”, tôi
rên lên khi ông đụ tôi. “Cháu muốn chú đụ cháu mãi mãi, không
chỉ đêm nay thôi. Hãy yêu cháu mãi mãi, chú Jake, mãi mãi”.
“Ôi, Billy !”, Jake thì thầm bên tai tôi khi người ông đè bên
trên, “Đít cháu, ôi, đít cháu bót quá ! Đây là món quà giáng
sinh tuyệt vời nhất chú chưa từng có được”.
“Vậy chú phải mau tặng quà cho cháu, Jake !”, tôi năn nỉ, “Quà
cháu đâu ? Chú phải cho cháu hết, đổ đầy vào người cháu !”.
“Ôi, cưng ơi, ô… ôi….”. với giọng run rẩy, Jake thúc cặc
đâm mạnh mấy phát liền . Ông sắp sửa, ồ.. gần rồi, a… ông ra
rồi… Đang giã như chày máy thì bỗng nhiên Jake khựng lại,
con cặc ông lúc này không còn thừa chút nào để đâm nốt, thịt
da ông căng cứng, người ông run rẩy và giữ nguyên con cặc
trong đít tôi.
“Đó, nó ra rồi đó, Billy, quà của cháu đó !”, ông thở hổn hển
nói và sau đó rên lớn.
Tôi nghe vỡ òa bên trong một dòng nước nóng hổi, người tôi như
bay bổng, đê mê. Dường như cái sướng của ông đã truyền sang
tôi khiến tôi chìm ngập trong hoan lạc. Tôi không biết làm gì
khác ngoài việc bấu chặt lưng ông, ôm ghì lấy ông, muốn lấy
hết cả con cặc lẫn thân thể tráng kiện của ông. Người ông đẫm
mồ hôi, nhểu ròng ròng trên người tôi, hơi thở ông nóng hổi
phà vào mặt tôi, tiếng rên la của ông vẳng bên tai tôi, con
cặc ông run rẩy từng hồi trong đít tôi khi bắn ra nhiều đợt,
gương mặt và ánh mắt ông không rời tôi, môi ông dán chặt môi
tôi, ôi… còn bao nhiêu thứ của ông thuộc về tôi nữa ? Tôi
không rõ, nhưng tôi biết mình đã thuộc về ông, về con cặc
khổng lồ của ông. Tôi rùng mình, nhắm mắt lại nghe tinh dịch
rần rần chạy qua đầu cặc. Hẳn bộ ngực lông lá của Jake đã đón
nhận sự hồi đáp của tôi, ướt át.
Ông chống khuỷu tay gượng lên, cố không để sức nặng thân thể
đè lên mình tôi, nhưng dẫu sao, cơ thể ấy bằng con cặc kinh
khủng ấy đã ghim chặt tôi xuống sofa. Mở mắt ra nhìn thấy ông
còn đang nhắm mắt tận hưởng niềm đam mê chưa tan, tôi với tai
ghì cổ ông, ngóc đầu dậy và hôn lên môi ông. Jake như tỉnh
mộng, mở mắt nhìn tôi và hôn đáp lại. Một nụ hôn ngọt ngào và
tuyệt vời.
“Đó là món quà giáng sinh tuyệt nhất mà cháu chưa từng có
được. Cám ơn chú, Jake”. Tôi nói khi môi chúng tôi rời ra.
“Không đâu, Billy”. Jake nói. “Chú phải cảm ơn cháu vì làm cho
ngày giáng sinh của chú thêm ý nghĩa”. Một tia sáng long lanh
trong mắt ông. “Và không có lý do nào để kết thúc chuyện này
được”.
Ông đứng dậy, con cặc ông sút ra từ đít tôi bóng lưỡng nước
nhờn, thân thể lực lưỡng gần như trần truồng hoàn toàn của ông
lấp loáng dưới ánh đèn màu. Ông đến bên cây thông, quỳ xuống,
chọn một gói quà. “Xem nào, đây là quà giáng sinh cho cháu”.
“Cho cháu ư ?”. Tôi nói khi thấy ông gỡ mảnh giấy đi kèm ra.
”Nhưng cái này là chú dành để cho…”.
“Cho con trai chú, nó ở vào tuổi cháu, người mà chú khó lòng
gặp lại được trừ phi vào dịp lễ tốt nghiệp của nó”. Ông nói
tiếp, “Bà ngoại nó, tức mẹ của Cindy đã đón con chú ra Paris,
bà có nhà ở đó, và nếu tất cả bọn chúng đã có mặt ở đó rồi,
thì chú chẳng trông mong gì sớm gặp lại chúng đâu”.
“Thật đáng tiếc”, tôi nói.
“Vì vậy cháu nên nhận một phần quà mà chú định dành cho nó”,
Jake nói tiếp, “Nó chẳng cần tới thứ này đâu. Mẹ và bà nó
trước đây mua cho nó biết bao nhiêu đồ chơi cho tới khi khôn
lớn. Không món nào của chú có thể so sánh với những thứ quà
đắt tiền của họ được”.
“Cám ơn chú”, tôi nói, vừa nhìn hộp quà lưỡng lự, “Ơ… cháu
để đến sáng mai mở ra xem được không ? Vẫn còn trong mùa giáng
sinh mà”.
“Tất nhiên là được”, Jake đáp, “ngày mai và ngày kia, ngày kế
nữa. Ít nhất cho tới sau kỳ nghỉ lễ này, bọn họ chẳng tài nào
biết được cháu có mặt ở đây đâu”.
Tôi để ý lời ông nói nên đáp, “Dạ, ít nhất là vậy”. Và tôi lại
phải tìm chỗ khác để đi, trại mồ cô hẳn sẽ rất mừng khi trút
được gánh nặng trước thời hạn năm tháng, hẳn là họ tiết kiệm
không ít tiền.
“Cháu đói không “, Jake đề nghị, “Để chú làm thức ăn nhé”.
“Dạ, được ạ !”, tôi đáp. Jake vào bếp. Còn tôi, tôi tròng
chiếc áo thun vào người, chiếc áo có hơi hướng của Jake và nằm
co trên sofa, dõi mắt nhìn cây giáng sinh lấp lánh ánh sáng
như chuyển đi một thông điệp chúc vui vẻ và hạnh phúc.
Đó là một đêm giáng sinh không thể nào quên.